Ai cũng có giấc mơ của riêng mình…
Có người vẫn đang điên rồ theo đuổi đến cùng, có người thì bỏ cuộc giữa chừng và đổ thừa lỗi số phận; tuy nhiên, cũng có người từ đầu đã chả bao giờ tự khái niệm “giấc mơ” của mình là gì?
Nói về “giấc mơ cuộc đời” của mỗi người – thực sự là một phạm trù khó tranh cãi, khó có thể qui về một điểm giao thoa cuối cùng.
Nhưng cơ bản, mỗi người nên tự vẽ nên bức tranh màu sắc của cuộc đời mình và theo đuổi nó. Có thể ban đầu rất khó khăn, có thể đường đến đích không hề đơn giản; nhưng cảm giác nỗ lực đến cùng, khoảnh khắc chạm đến ngưỡng cửa mơ ước, chính là giây phút bùng nổ nhất, tự hào nhất.
Thật thiếu thốn cho những ai chưa từng “mơ”; thật buồn cười cho những ai nhìn giấc mơ của người khác dưới góc độ châm biếm, chọc ngoáy trong khi bản thân vẫn không thể vẽ nên giấc mơ của chính mình; thật đáng thương cho những ai để người khác dùng cọ và màu tô bừa lên giấc mơ cuộc đời của chính họ.
Hắn đã từng gặp vô số người. Bàn về cuộc đời, họ không cần quan tâm đến cái gì gọi là mơ với ước. Họ mơ hồ trong khái niệm “họ tồn tại để làm gì?”. Họ thờ ơ, họ vô trách nhiệm với chính bản thân mình.
Những con người này, hoặc giả đã quá đủ đầy – đầy đủ đến nổi cái bộ não của họ chỉ toàn xu hướng hưởng thụ, họ không cần và không muốn nạp hay kích hoạt thêm bất kì noron thần kinh nào nữa.
Hoặc, cũng có người đã từng mơ, và đã từng thất bại đau đớn. Họ không chấp nhận với sự thật đó, họ trốn tránh thực tại, họ tự ti với bản thân, họ nhìn cuộc đời dưới lăng kính xám xịt. Sau cùng, họ dùng những lí lẽ vô vị nhất, bình thường nhất để an ủi cho cuộc đời mình, giả dụ như là: “có gắng cũng không thành công, vậy gắng làm gì”, “mọi người ai cũng vậy, cần quái gì phải quá khác biệt”, “cứ đều đều qua ngày vậy cho khỏe”…
Qua bao nhiêu năm chật vật với những giấc mơ không tên, hắn cũng đã từng nghiệm ra rằng: “Chẳng bao giờ hắn thực sự chạm đến giấc mơ của mình bằng cách đi trên một đại lộ bằng phẳng mà ai cũng muốn chen chân. Những con đường thênh thang rải đầy hoa hồng không phải là một lựa chọn đúng đắn cho những ai mơ nhiều, những ai muốn khác biệt trong giấc mơ của họ.”.
Hắn luôn hào hứng và có niềm tin tột cùng với những con người: “dám mơ” và “dám thực hiện” (theo một con đường không giống ai). Sẽ chẳng bao giờ hắn thực sự vẽ nên giấc mơ của riêng mình, khi ai ai cũng có cùng một “giấc mơ hao hao” giống hắn. Ngày xưa, à không, cũng mới gần đây, hắn và bạn bè hắn đều mơ, một giấc mơ tương tự nhau – giấc mơ về “1 vợ, 2 con, 3 lầu, 4 bánh” và hầu như thằng nào cũng mơ y chang một môtip. Tuy nhiên, mỗi thằng là một cá thể khác biệt, có thằng giỏi, thằng kém, thằng thì đam mê cái này, thằng thì điên cuồng với cái kia…Nhưng tụi hắn đang tự giới hạn mình và đang nhìn nhau để…mơ.
Hắn có một thằng bạn tương đối thân, hay cafe, nhậu nhẹt với nhau. Thỉnh thoảng cũng hay chém gió, chia sẻ về công việc, về tình yêu. Xuất phát điểm của cả hai đều là dân tỉnh, cùng ra thành phố thuê trọ để sinh sống và làm việc.
Những ngày tháng sinh viên, cả hai đều mơ về một giấc mơ xa lắm , về một ngôi nhà ở trung tâm thành phố trước 28 tuổi, về một chiếc BMW trước 30, và hiển nhiên một cô vợ xinh xắn, hiểu chuyện, có học vấn là một điều không thể thiếu trong cái giấc mơ đó.
Hắn Kinh tế, còn thèn kia dân Bách khoa. Ra trường, mỗi thằng đều hiện thực hóa giấc mơ của mình theo một con đường riêng.
Đi làm, mơ với ước bị đè nặng trong vòng xoáy cơm áo gạo tiền. Nhiều lúc hắn tự hỏi mình: “Rốt cuộc mình đã học được cái gì ở trường Đại học? Rốt cuộc những kiến thức kia đóng vai trò gì trong quá trình hiện thực hóa giấc mơ của hắn?”. Chỉ với cái bằng làm vốn và 2 bàn tay đầy những đường ngang dọc chằng chịt, hắn lao ra đường “bán mình nuôi thân”, để rồi thu lại là liên tục va vấp, liên tục thất bại, liên tục hụt hẫng…
Có những ngày nhìn mưa chửi ông trời, có những ngày ngồi góc tường chọc tổ kiến, có những đêm lang thang dọc biển tâm sự điên khùng với sóng…Những lúc đó, hắn thật sự cảm thấy bản thân vô dụng. Hắn muốn đập tan tành mọi thứ, nhưng hắn lại sợ cảm giác bắt đầu lại từ đầu, vì, hắn sợ bị khinh thường.
Cảm giác đấu tranh thật khó tả. Nhiều khi, hắn như một chú cá, đang vẫy vùng thoải mái trong những cái ao làng, rồi một ngày đẹp trời, con cá đó nhận ra rằng giấc mơ của nó không phải là trong những cái ai nhỏ bé kia, và nó lại cố gắng thoát, tiếp tục tìm kiếm một đại dương khác.
Đã từ rất lâu rồi, hắn bắt đầu tập làm quen với việc bị bạn bè…khinh thường. Hắn không còn muốn mình luôn là số 1 như cái thời còn trẻ dại. Hắn tập làm quen với khái niệm “người mới”, tập làm quen với việc chủ động hỏi người khác về những thứ mình hoàn toàn mù tịt, tập làm quen với một con người mới, thực tế hơn, biết chấp nhận hơn thay vì cứ khoác lên mình bộ áo lạnh lùng, xa cách và kiêu ngạo như trước..
Những cái hắn có hiện giờ, không hề là một con đường đầy hoa hồng, không hề là một thứ gì đó “dễ dàng đạt được” như một số đứa bạn hắn từng nhận xét. Đó là cả một quá trình phấn đấu, nỗ lực, đập đi xây lại và đánh đổi của hắn.
Quay lại vấn đề của thằng bạn, sau chừng đó năm ra trường và cày cuốc, ku cậu đột ngột thay đổi mục tiêu theo hình thức “kẻ tức thời mới là trang tuấn kiệt”. Nó tuyên bố hùng hồn trên bàn nhậu: “Công việc của tao tuy rất ổn định nhưng lương đều đều như vậy, sẽ chẳng bao giờ có nhà Thành phố trước 28, không thể có ôtô trước 30, cho nên tao không có quyền lựa chọn những cô gái vừa xinh, vừa hiểu chuyện, vừa có học vấn như trước đây đã từng mơ nữa.” Giấc mơ của nó giờ thực dụng hơn, là “Kiếm đứa con gái nào con một, chả cần xinh, chả cần học vấn gì nhiều, chỉ cần có nhà đất Đà Nẵng, quen rồi cưới trong vòng năm tới”. Và với vẻ ngoài điển trai, nó thay bồ như thay áo, để “hiện thực hóa” giấc mơ của mình. Vậy đó, chúng ta ai cũng mơ, và chúng ta có thể thay đổi giấc mơ của mình sao cho phù hợp với hiện tại, tùy mỗi người.
Riêng hắn, hắn vẫn luôn là một thằng cố chấp, nhỏ giờ vẫn vậy. Trong khi thằng bạn lên xe mới, sắm điện thoại mới bằng số tiền thưởng Quý để phục vụ mục tiêu “có vợ trong năm sau”, thì hắn vẫn chiến trên con xe cùi cùi thời sinh viên, vì hắn còn bận dành dụm số tiền kia cho những mơ ước dở dang của riêng mình. Hắn vẫn một mình, đơn độc, vẫn không quan tâm mình có cần cô gái nào bên cạnh hay không. Hắn đang hì hục xây từng nấc thang ước mơ của đời mình. Hắn gạt đi những lời chọc ác ý của mấy thằng bạn Đại học, kiểu như: “ ế mà còn chảnh hả mày”, hay “anh cứ nghĩ chú buê đuê”…
Sau tất cả, hắn vẫn phải một mình đi tiếp những giấc mơ còn dở dang. Tại sao hắn lại không có quyền lựa chọn từng nấc thang trong giấc mơ cuộc đời? Nếu như với thằng bạn, một đứa con gái nhà khá giả, kiểu con ông cháu cha – là một công cụ vững chắc để xây dựng cái giấc mơ “có nhà Đà Nẵng, có chỗ dựa vững chắc về kinh tế” thì có chắc rằng, sau này, giấc mơ của thằng bạn hắn là do chính nó làm chủ? Hay là giấc mơ của nó đã hoàn toàn phụ thuộc vào người khác, để cho người khác hoàn toàn thao túng? Hắn rất sợ cảm giác giấc mở của mình phụ thuộc vào người khác.
Tại sao thằng bạn hắn không nghĩ rằng, nó đừng có lựa chọn cái công việc nhàn nhàn, ổn định mà lương đều đều kia nữa. Sao nó không bay ra đường, không rèn luyện, không cố gắng để có mức lương tính bằng USD? Chỉ cần nó thành công, nó thành đạt, nó chuẩn mực, nó đàng hoàng, lo gì nó không có quyền chọn lựa được một hình mẫu mà nó thích. Tại sao lại nóng vội giao giấc mơ cuộc đời mình cho những người mà nó hoàn toàn chưa chắc chắn.
Nhiều khi ngẫm cũng buồn cười, thằng bạn hay chọc hắn trên bàn nhậu: “Để tao chống mắt lên xem mày cố gắng đến đâu.” Ừ thì, cũng chả biết sẽ cố đến đâu, nhưng mà hắn cũng sẽ vẫn cố thôi. Hắn muốn tự xây nên ước mơ cho mình, muốn hoàn toàn chủ động trong giấc mơ của mình, và nếu có thể, hắn hi vọng rồi sẽ có một người hiểu hắn, tham gia vào giấc mơ cuộc đời hắn. Hiển nhiên, lúc đó hắn sẽ không phải một mình nâng những nấc thang cuộc đời một cách đơn độc nữa.
Ôi trời, chuyện của những giấc mơ…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét